XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hẹn Ước


Phan_12

Anh lại cúi người xuống tìm quần áo, kéo ra một cái áo ngắn tay màu trắng, lúc anh ngẩng đầu lên chợt phát hiện Dương Chiêu đã bước tới trước mặt anh. Cô nói: “Anh đừng nhúc nhích.”

Trần Minh Sinh ngồi im trên giường không hề động đậy: “Sao vậy?”

Dương Chiêu vươn một ngón tay ra, đẩy đẩy vai Trần Minh Sinh, anh thuận thế hơi ngã người ra sau để cô nhìn rõ hơn.

Đó là một vết sẹo dài và nhỏ nhưng hơi ngoằn ngoèo, tuy nó đã khép kín miệng nhưng vẫn hiện rõ một dấu ấn màu đen. Dương Chiêu cúi đầu quan sát một lúc rồi đứng thẳng dậy chăm chú nhìn Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh vừa trông thấy biểu cảm của Dương Chiêu, lòng thầm bảo không xong rồi.

Quả nhiên, Dương Chiêu dùng sắc mặt rất bình thản hỏi anh: “Trần Minh Sinh, bệnh gì mà cần dùng dao rạch ở chỗ này???”

Trần Minh Sinh trầm mặc rồi lại đáp: “Viêm ruột thừa?”

Dương Chiêu cười nhạt: “Viêm ruột thừa mà vết mổ dài như vậy, có phải bác sĩ đã tiện tay cắt luôn ruột của anh đi không?”

Trần Minh Sinh: “…”

Dương Chiêu lên tiếng mà không nhìn Trần Minh Sinh.

Cô đứng, Trần Minh Sinh ngồi, dù thế nào ánh mắt này vẫn có chút kẻ cả.

Khi Trần Minh Sinh im lặng, khóe mắt Dương Chiêu lướt nhìn thân trên để trần của anh.

Từ góc độ của cô vừa khéo có thể nhìn thấy rõ vai Trần Minh Sinh. Vai anh rất rộng, vòm ngực cường tráng, các lớp cơ và xương quai xanh hợp lại tạo nên một độ dốc đẹp mắt.

Lưng của anh không thẳng lắm, Dương Chiêu thản nhiên đưa mắt thoáng nhìn xuống. Trần Minh Sinh không gầy nhưng lúc anh ngồi bụng vẫn lõm vào.

Dương Chiêu bỗng nhớ tới môn giải phẫu cơ thể người lúc cô còn học ở học viện mỹ thuật Nga. Bởi vì phải mô tả lại cấu tạo chi tiết của cơ bắp, cho nên cơ thể người mẫu trong giờ học đều được chọn lựa rất kỹ lưỡng.

Vị giáo sư giảng môn đó là một người phụ nữ trung niên, giáo sư có một tiêu chuẩn rất độc đáo về dáng người của người mẫu. Dương Chiêu vẫn còn nhớ tiêu chuẩn đứng đầu trong đó là khi người mẫu nam ngồi xuống bụng phải lõm vào thành một đường vòng cung nhỏ. Giáo sư giải thích, điều này có nghĩa là cơ bụng của người mẫu được tập luyện khắt khe, không hề có chút mỡ thừa.

Trần Minh Sinh chưa từng tập luyện chuyên nghiệp, có điều ngày thường lúc rảnh rỗi anh hay tự luyện tập, đường cong của anh không rõ nét như người mẫu, nhưng lại có một vẻ đẹp rất tự nhiên.

Trong quãng thời gian ngắn ngủi, tư tưởng của Dương Chiêu đã bay xa vời vợi.

Điều gì của người đàn ông hấp dẫn phụ nữ nhất?

Tiền tài, quyền lực, tư tưởng… đây vốn là nguyên nhân trực tiếp nhất thúc đẩy tình cảm. Bởi vì trong xã hội hiện đại, những thứ đó tượng trưng cho sức mạnh, sự chinh phục và thống trị.

Nhưng nếu như cái xã hội hiện nay mất đi thì…

Quay trở về thuở sơ khai, thời điểm nguyên sơ nhất, giống đực đã dựa vào điều gì để thu hút giống cái.

Trần Minh Sinh mở miệng: “Đây là vết thương cũ thôi.”

Luồng suy nghĩ của Dương Chiêu bị ngắt ngang, cô quay sang nhìn Trần Minh Sinh.

“Là vết thương gì?”

Trần Minh Sinh nói: “Vết thương do dao.”

Dương Chiêu gằn từng tiếng: “Vết thương do dao.”

Trần Minh Sinh rút một điếu thuốc trong hộp ra, trả lời cô: “Ừ.”

Dương Chiêu không nói một lời chăm chăm nhìn Trần Minh Sinh, qua màn sương khói nhạt nhòa anh ngẩng đầu cười bất đắc dĩ: “Sao em lại nhìn anh như vậy?”

Dương Chiêu ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nhìn Trần Minh Sinh hỏi: “Trần Minh Sinh, anh là du côn ư?”

Trần Minh Sinh: “…”

Ánh mắt Dương Chiêu rất nghiêm nghị, Trần Minh Sinh cảm thấy cô không phải nói đùa, anh đáp: “Anh… anh không phải du côn.”

Dương Chiêu hỏi: “Trước kia anh rất bạo lực?”

Trần Minh Sinh hơi cúi đầu giống như đang quan sát điếu thuốc trên tay. Dương Chiêu hỏi: “Có phải không?”

Trần Minh Sinh chậm rãi lắc đầu, thấp giọng: “Anh không bạo lực.”

Dương Chiêu: “Vậy tại sao trên người anh có vết dao chém, là tai nạn ư?”

Trần Minh Sinh im lặng rồi ngẩng đầu lên, khi Dương Chiêu đối diện đôi mắt đen nhánh đó, thoáng chốc cô không nỡ hỏi tiếp nữa.

“Nếu có điều khó nói thì đừng nói nữa, em sẽ không hỏi.”

Trần Minh Sinh hút một hơi, thấp giọng: “Cũng không có gì đâu, chẳng qua gặp chuyện bất trắc.”

Trần Minh Sinh vẫn cúi đầu, Dương Chiêu không thể nhìn rõ nét mặt anh.

Sự trầm mặc tựa như trốn tránh.

“Trần Minh Sinh.” Dương Chiêu lùi lại hai bước, thản nhiên nói: “Anh có chuyện giấu em.”

Tay Trần Minh Sinh hơi khựng lại, không nói lời nào.

Dương Chiêu thả hai cánh tay đang khoanh ra: “Đi thôi.”

Trần Minh Sinh ngẩng đầu, Dương Chiêu vừa soạn lại túi xách vừa nói với Trần Minh Sinh: “Anh thay đồ nhanh đi.”

Trần Minh Sinh ngẩn ra hỏi: “Đi? Đi đâu chứ?”

Dương Chiêu nhìn anh đáp: “Đi ăn đó, vừa nãy anh mới nói mà.”

Trần Minh Sinh ừ, đưa hai tay lên tròng cái áo qua đầu.

Anh liếc nhìn sắc mặt Dương Chiêu, phát hiện cô vẫn thế, không giống đang tức giận.

Anh mặc áo xong vươn tay lấy nạng. Cái chân giả đặt bên cạnh cây nạng, anh thoáng nhìn qua, hơi do dự.

“Đừng đeo nó.” Dương Chiêu đã thu dọn xong, cô đứng trước cửa phòng chờ anh: “Mang chân giả rất bất tiện.”

Trần Minh Sinh gật đầu, anh chống nạng đứng dậy, kéo ống quần phải lên vòng hai cái, nó đã nằm sau thắt lưng anh.

Dương Chiêu nhìn động tác thuần thục của anh, nhìn cái ống quần vừa được rút ngắn từ lúc nó đang phất phơ phất phới đến lúc buộc vòng lên trên. Cô bỗng cảm thấy trái tim mình đập mạnh.

Dương Chiêu rũ mắt xuống, nhìn sang nơi khác.

“Đi thôi.” Trần Minh Sinh sửa sang xong, Dương Chiêu đi theo anh ra ngoài. Để tiện hơn Trần Minh Sinh chỉ mang dép lê, bàn chân của anh thon dài, từng mạch máu xanh xanh hiện rõ ràng trên mu bàn chân.

Bước xuống lầu, Trần Minh Sinh hỏi Dương Chiêu: “Em muốn ăn gì?”

Dương Chiêu đáp: “Cái gì cũng được.” Dứt lời, cô bổ sung thêm: “Nhưng phải nhanh.”

Trần Minh Sinh: “Đi xe?”

Dương Chiêu: “Đừng đi xe, có chỗ nào gần đây không?”

Trần Minh Sinh ngẫm nghĩ rồi đăm chiêu nhìn Dương Chiêu.

Dương Chiêu hỏi: “Sao vậy anh?”

“Những quán gần đây toàn là đồ vỉa hè, em ăn được không?”

Dương Chiêu nghĩ ngợi đáp: “Được.”

Trần Minh Sinh dẫn Dương Chiêu ra khỏi sân, hai người không đi trên đường lớn mà rẽ vào một con phố nhỏ, ven hai bên đường là một vài cửa hàng cắt tóc, đánh giày, và quán thức ăn vặt vẫn còn mở cửa bán.

Trên đường rất đông người, vì mất một chân nên khi Trần Minh Sinh đi trên đường có khá nhiều người chú ý anh, còn có một vài người thì thầm to nhỏ.

Anh cũng biết việc này nên hơi lo lắng liếc nhìn Dương Chiêu, sau đó anh phát hiện cô không nhìn đi đâu cả vẫn luôn đi theo mình.

Trần Minh Sinh dẫn Dương Chiêu vào một cửa hàng hải sản vỉa hè, gọi một phần hải sản nướng.

Giá một phần ăn là một trăm năm mươi tệ, Dương Chiêu ăn một con cua, vài con hến và bạch tuộc là đã no căng bụng.

“Em không ăn nổi nữa.”

Trần Minh Sinh nói: “Một ngày em chỉ ăn có nhiêu đó thôi sao?”

Dương Chiêu đưa mắt liếc con cua trên bàn bảo: “Con cua này lớn lắm.”

Trần Minh Sinh: “…”

Cuối cùng hai người ba lần bảy lượt mới ăn xong một phần ăn, Dương Chiêu nhìn đồng hồ nói: “Về thôi, em phải lấy xe đón em trai em.”

Trần Minh Sinh gật gật đầu, trả tiền xong rồi dẫn Dương Chiêu quay về.

Mặt trời đã lặn, hàng đèn ven hai bên đường dần sáng lên. Dương Chiêu theo chân Trần Minh Sinh bước trên đường lớn quay về nhà, Dương Chiêu nhìn cái bóng trên mặt đất, ánh đèn đường kéo cái bóng dài ra rồi thu ngắn nó lại, sau đó lại kéo dài nó ra.

Quay lại sân nhà, bàn cờ vẫn chưa tan nhưng đã thay người đánh. Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đi ngang qua bàn cờ, bước vào cổng khu nhà.

Dương Chiêu nói: “Vậy em đi trước đây.”

Trần Minh Sinh: “Ừ.”

Kết quả là, Dương Chiêu còn chưa kịp mở cửa xe, di động đã reo vang.

Dương Chiêu lấy điện thoại ra khỏi túi xách, thấy tên người gọi trên màn hình, sắc mặt cô lập tức nghiêm nghị.

Trần Minh Sinh không đi vào, vẫn đứng đó nhìn cô.

Dương Chiêu nhận cuộc gọi.

“A lô, chào cô Tôn.”

“Dạ đúng, có chuyện gì vậy cô?”

“Cái gì? Tại sao, có nguyên nhân gì không?”

“…”

“…”

“Được, tôi tới ngay đây, làm phiền cô rồi.”

Cúp máy, Trần Minh Sinh thấy Dương Chiêu phiền não xoa xoa mi tâm mình.

Trần Minh Sinh hỏi: “Là em trai em à?”

Dương Chiêu không ngẩng đầu đáp: “Ừ.”

Trần Minh Sinh khẽ cười, nói: “Em trai em không cho người ta sống yên một ngày nào nhỉ.”

Dương Chiêu giương mắt nhìn anh, Trần Minh Sinh lập tức ngừng cười: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Dương Chiêu đáp: “Chủ nhiệm lớp của nó nói nó đánh nhau ở trường.”

Trần Minh Sinh nói: “Cho nên gọi em đến đó sao?”

Dương Chiêu gật đầu, có hơi ngẫm nghĩ. Trần Minh Sinh châm một điếu thuốc, nói: “Nó bị thương à, con trai đánh nhau chút thôi không sao đâu.”

“Trần Minh Sinh, em thấy …” Dương Chiêu bỗng quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Trần Minh Sinh. Anh sửng sốt, cảm thấy có lẽ mình đã phản ứng không đúng lắm nên bổ sung: “Em đừng nổi giận, anh đi với em.”

Nét mặt Dương Chiêu không đổi, hơi nheo nheo mắt: “Em lại thấy, nguyên nhân Tiểu Thiên đánh nhau lần này có lẽ không giống như em đoán.”

Trần Minh Sinh ngạc nhiên: “Cái gì không giống?”

Dương Chiêu đáp: “Lần này nó đánh lộn với Lưu Nguyên.”

Tay cầm điếu thuốc của Trần Minh Sinh khựng lại: “Em nói mấy đứa ở quán Karaoke lần trước?”

Dương Chiêu gật đầu, đáp: “Anh còn nhớ à?”

Không biết Trần Minh Sinh đang nghĩ gì, chợt bật cười, ngậm điếu thuốc nhỏ giọng: “Đương nhiên anh nhớ …”

Dương Chiêu nói: “Là đám người đó.”

Tay Trần Minh Sinh kẹp điếu thuốc, ngẩng đầu nói với Dương Chiêu: “Đi thôi, anh đi cùng em.”

Lảm nhảm~~~~~

Xem ra anh Sinh có một quá khứ không đơn giản nhẹ nhàng nhỉ. Liệu sẽ là gì đây? Điều đó có gây trở ngại cho tình cảm của hai người không?

Chị Chiêu sở thích đúng là quá khác người, nhìn 1 cơ thể đầy sẹo như thế, không hỏi được bất cứ thông tin gì như thế mà vẫn có thể tiếp tục. Có lẽ là chưa yêu nhỉ?

Chương 23

Trần Minh Sinh ngồi xe của Dương Chiêu, hai người chạy tới trường học là vừa đúng chín giờ.

Trong sân trường chỉ còn lại học sinh tự học vào buổi tối, Dương Chiêu đi đến cổng trường giải thích một chút tình huống với bảo vệ, sau đó cùng Trần Minh Sinh đi vào sân trường.

Sân trường buổi tối khá tối tăm. Ở trường trung học thực nghiệm, phòng học của khối lớp mười hai tách biệt với khối mười và mười một, nhưng phía sau lại khá gần căn tin. Từ cổng trường đi đến tòa nhà của khối mười hai chỉ cần đi qua một vườn cây nho nhỏ, trong vườn có một con đường được rải đá, hai bên đường đều trồng đào.

Ban ngày đi ở đây vô cùng vui tai vui mắt, nhưng đi vào buổi tối lại thấy có chút hồi hộp.

Trong sân trường chỉ có hai con đường chính có đèn, bên trong rừng cây tối đen như mực, hơn nữa giữa những viên đá lát cũng có khe hở. Trần Minh Sinh cúi đầu, nhìn rất chăm chú.

Lúc đi được nửa đường, chiếc nạng của anh lọt vào khe hở giữa những viên đá, suýt chút nữa vấp ngã. Dương Chiêu luôn nghĩ đến chuyện của Dương Cẩm Thiên, Trần Minh Sinh đột nhiên chới với, cô lại càng hoảng sợ, mới phản ứng nhìn mặt đường gồ ghề.

Cô dừng bước, nói với Trần Minh Sinh: “Anh cầm nạng lên, em đỡ anh đi.”

Trần Minh Sinh dừng một chút, sau đó lặng lẽ gật đầu.

Dương Chiêu nắm chặt cánh tay Trần Minh Sinh, đỡ anh bước từng bước.

Thật vất vả mới đi ra khỏi được rừng cây nhỏ, Trần Minh Sinh buông Dương Chiêu ra: “Đến đây anh tự đi được rồi.”

Dương Chiêu ừ một tiếng, Trần Minh Sinh nhìn về tòa nhà bốn tầng phía trước đèn đóm sáng trưng, hỏi: “Em trai em học ở đây?”

“Đúng vậy.” Dương Chiêu cũng hướng mắt lên nhìn một chút: “Đi thôi.”

Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đi vào tòa nhà, bởi vì đây là tòa nhà chuẩn bị riêng cho học sinh khối mười hai, nên sảnh ở dưới trệt không quá lớn, chỉ có hai cầu thang dẫn thẳng lên tầng trên. Dương Chiêu nhìn cầu thang một chút, nói với Trần Minh Sinh: “Anh ở đây chờ em nhé, em đi lên tìm em trai.”

Trần Minh Sinh liếc nhìn Dương Chiêu: “Anh lên cùng em.”

Dương Chiêu: “Em đỡ anh lên lầu.”

“Ừ.”

Dương Chiêu đỡ Trần Minh Sinh lên lầu. Dương Cẩm Thiên là học sinh lớp 12/9, tuy vậy cả phòng học và phòng giáo viên đều ở tầng ba.

Lúc lên lầu, một học sinh vừa ôm bài kiểm tra từ lầu trên đi xuống, sửng sốt khi thấy hai người. Lúc lách người đi qua vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chân Trần Minh Sinh.

Chờ câu học sinh kia khuất dáng tại lối rẽ, Trần Minh Sinh bỗng nhiên dừng lại.

Dương Chiêu cảm thấy hơi lạ: “Sao vậy?”

Một tay Trần Minh Sinh cầm nạng chống vào cầu thang, tay kia bám vào cánh tay Dương Chiêu, anh cúi đầu, Dương Chiêu cũng không biết anh đang nhìn cái gì.

Trần Minh Sinh khẽ nói: “Có lẽ anh không nên lên đây với em.”

“Hả?” Dương Chiêu nghiêng mặt nhìn anh, “Anh sao vậy?”

Tay Trần Minh Sinh nắm tay vịn cầu thang chặt hơn, hạ thấp giọng: “Em trai em… hình như em trai em không thích anh cho lắm.”

Dương Chiêu: “Nó có thích ai đâu.”

Trần Minh Sinh quay sang nhìn Dương Chiêu, vẻ mặt Dương Chiêu không có gì khác.

Im lặng.

Dương Chiêu vẫn im lặng chờ ý kiến của anh.

Trần Minh Sinh có cảm giác, cho dù anh nói bất cứ điều gì, Dương Chiêu cũng sẽ đồng ý.

Trần Minh Sinh cúi đầu nói: “Vậy đi thôi.”

Dương Chiêu đỡ anh tiếp tục đi lên trên.

Thật vất vả mới tới được lầu ba, phòng nào cũng sáng đèn, có phòng cửa để mở, nhìn thoáng qua bên trong đều là học sinh cắm đầu vào sách.

Dương Chiêu nhìn thoáng qua đồng hồ, vẫn chưa đến chín giờ.

Cô đi tới phòng trong cùng, trên biển lớp viết “12/9″.

Dương Chiêu khẽ gõ cửa lớp.

Các học sinh đang nghiêm túc đọc sách đều hơi ngẩng đầu, Dương Chiêu đột nhiên cảm thấy hình ảnh này giống như đàn chim hồng hạc bị làm kinh động.

Giáo viên chủ nhiệm ngồi sau một chiếc bàn nhỏ, cô ấy nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn qua.

Nhìn thấy Dương Chiêu, cô ấy đã hiểu rõ, quay đầu nhìn về phía lớp nói: “Lưu Nguyên, Chu Gia, Dương Cẩm Thiên, ba em ra đây một chút.”

Sau đó ba học sinh nam trong phòng học đứng lên đi ra ngoài.

“Các em khác học nghiêm túc đi.”

Đa số học sinh đều tiếp tục cắm đầu vào học, số còn lại như có như không nhìn ra ngoài cửa.

Trần Minh Sinh hơi hối hận khi không đeo chân giả, anh chống nạng dịch chuyển sang bên cạnh.

Cô giáo Tôn mang theo ba học sinh đi ra. Dương Chiêu thấy má trái của Lưu Nguyên đã sưng vù lên, khóe miệng cũng bị rách. Cô nhìn thoáng qua Dương Cẩm Thiên, phát hiện Dương Cẩm Thiên cau mày, nhìn chằm chằm Trần Minh Sinh.

“Được rồi, mời phụ huynh qua bên này.”

Vẻ mặt cô giáo Tôn rất nghiêm túc, ra cửa, thấy Trần Minh Sinh thì hơi do dự, nhìn Dương Chiêu hỏi: “Vị này là…”

Dương Chiêu nói: “Chúng tôi đi cùng nhau.”

Dương Chiêu rõ ràng thấy vẻ mặt của Dương Cẩm Thiên biến đổi.

Cô giáo Tôn dẫn mọi người đi tới hành lang bên kia, nơi này có ba phòng làm việc của giáo viên, cô giáo Tôn dẫn mọi người vào căn phòng nhỏ bên cạnh.

Đẩy cửa ra, căn phòng rất nhỏ, ở giữa có một bàn trà hình vuông, có hai chiếc ghế đặt hai bàn trà, thoạt nhìn là biết chuyên dùng để tiếp khách.

Hiện tại ở một chiếc sô pha đã có hai người phụ nữ ngồi, nhìn thấy có người tới, bèn nhìn thoáng qua bên này. Dương Chiêu quan sát qua một chút, hai người phụ nữ này cũng đã hơn bốn mươi tuổi, một người mặc một bộ quần áo hoa văn màu xám, còn người kia mặc một chiếc đầm liền, trên sô pha đặt túi xách của hai người.

Hai người phụ nữ nhìn thấy cô giáo Tôn đều đứng lên, chăm chú nhìn Dương Chiêu phía sau, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.

“Xin mời lại đây, phụ huynh của Dương Cẩm Thiên, mời cô ngồi xuống trước đã.” Cô giáo Tôn chỉ về chiếc sô pha ở phía bên kia, Dương Chiêu quay đầu lại nhìn Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh đứng sau cùng, khẽ nói với Dương Chiêu: “Anh ở ngoài chờ em.”

Dương Chiêu còn muốn nói gì đó, Dương Cẩm Thiên đã lên tiếng trước: “Chị, chị ngồi trước đi.” Cậu quay đầu nhìn Trần Minh Sinh, nói: “Xin lỗi, xin anh lui ra ngoài một chút.”

Dương Chiêu khẽ nhíu mày, Trần Minh Sinh nhìn cô lắc đầu, chống nạng bước ra cửa. Hai người phụ nữ ngồi trong sô pha thấy Trần Minh Sinh, khẽ liếc mắt với nhau rồi mới ngồi xuống.

Hai bên đã có mặt, một bên là phụ huynh của Lưu Nguyên và Chu Gia, còn bên kia là Dương Chiêu và cô giáo Tôn, bên cạnh là ba đứa trẻ đều đứng.

Cô giáo Tôn lên tiếng trước.

“Có lẽ mọi người đều đã biết chuyện hôm nay, chúng tôi gọi các vị tới đây, chủ yếu là muốn nghiêm túc đánh giá chuyện này.” Cô giáo Tôn khẽ đẩy gọng kính, nói tiếp: “Mọi người cũng biết, hiện tại đã vào lớp mười hai rồi, đây là lúc vô cùng quan trọng, trường học thắt chặt việc học tập, lãnh đạo trường học cũng vô cùng coi trọng. Mà giờ lại xảy ra chuyện như thế này, may là tối hôm nay cũng không tạo ra ảnh hưởng quá lớn.” Nói đến đây, cô giáo quay đầu nói với ba học sinh: “Nào, các em cũng nói một chút về chuyện đã xảy ra đi.”

Ba học sinh cúi đầu, không ai lên tiếng.

Dương Chiêu nhìn thoáng qua Dương Cẩm Thiên, cậu chắp tay sau lưng, thoạt nhìn không bị thương chỗ nào.

Cô giáo Tôn gặng: “Sao thế? Lúc đánh nhau cả đám đều hung hăng, giờ sao lại ỉu xìu thế này? Ai đứng ra thuật lại mọi chuyện một chút đi.”

Lúc này, một phụ huynh ngồi ở đối diện sô pha lên tiếng: “Ai đánh thì đi ra nói đi.”

Dương Chiêu nhìn thoáng qua, hai phụ huynh kia không nhìn cô, ánh mắt đều dán về phía Dương Cẩm Thiên.

Dương Cẩm Thiên ngẩng đầu, liếc nhìn Dương Chiêu.

Dương Chiêu thản nhiên nói: “Nói đi.”

Dương Cẩm Thiên vẫn nhìn Dương Chiêu, giống như chỉ là giải thích cho một mình cô, cậu nói: “Lúc tan học Lưu Nguyên tìm em, nói không tham gia tự học vào buổi tối, rủ em ra ngoài chơi, em không đồng ý.”

Lưu Nguyên hừ một tiếng, nheo mắt nhìn Dương Cẩm Thiên, “Woa, học sinh ngoan.”

“Lưu Nguyên.” Người phụ nữ mặc váy kia hình như là mẹ của Lưu Nguyên, bà ta gọi Lưu Nguyên lại, quay đầu nói với Dương Cẩm Thiên:

“Nguyên Tử nhà chúng tôi đi tìm cậu, trước hết tôi không nói đến chuyện cậu có đi theo hay không, nhưng cậu lại đánh nó, cậu xem cậu đánh nó thành vậy đó.”

Mẹ của Chu Gia cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, chuyện này cũng không thể nói bỏ qua là bỏ được, bọn trẻ còn nhỏ, nhưng phụ huynh cũng thật chẳng ra sao.” Nói xong bà ta liếc nhìn Dương Chiêu, “Không biết dạy.”

Dương Chiêu luôn nhìn Dương Cẩm Thiên, không biết những lời hai vị phụ huynh kia nói vào trong tai được bao nhiêu.

Cô hỏi Dương Cẩm Thiên: “Ai là người đánh trước”

Dương Cẩm Thiên nói: “Lưu Nguyên.”

“Gì chứ?” Phụ huynh Lưu Nguyên vừa nghe vậy đã thấy phật ý, đứng bật dậy chỉ vào Dương Cẩm Thiên, giọng cũng lớn hơn.”Cậu đánh Nguyên Tử, bây giờ còn cắn ngược lại nó, muốn bắt nạt người khác phải không?”

Cô giáo Tôn vội vàng đứng lên: “Lưu Tuệ, mọi người bình tĩnh đã nào.”

Người phụ nữ tên Lưu Tuệ kia xoay người nói với cô giáo Tôn: “Diễm Hoa, cô nhất định phải làm rõ chuyện này,có phải học sinh đánh người nên bị xử phạt không?”

Mẹ của Lưu Nguyên vốn làm việc trong trường Trung học Thực nghiệm, làm giáo viên giáo vụ, cũng có quen biết Tôn Diễm Hoa. Cô giáo Tôn cũng hiểu rõ tính cách của Lưu Tuệ, lên tiếng xoa dịu bà ta: “Bình tĩnh nào, trước tiên cứ bình tĩnh đã, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Dương Chiêu luôn ngồi nhìn, cô nhìn Dương Cẩm Thiên, nói: “Tiểu thiên, chị hỏi lại em một lần nữa, ai là người đánh trước?”

Dương Cẩm Thiên không lảng tránh ánh mắt của Dương Chiêu: “Lưu Nguyên.”

Lưu Nguyên nheo mắt, liếc Chu Gia trao đổi ánh mắt, ngẩng đầu nói: “Mẹ, là cậu ta đánh bọn con trước!”

“Cô có nghe thấy không! ?” Lưu Tuệ và phụ huynh của Chu Gia đều đứng lên, chỉ vào Dương Cẩm Thiên: “Mới tí tuổi đầu mà đã không chỉ đánh người còn biết nói dối! Tôi nói cho cậu biết, cậu nhất định sẽ bị phạt! Còn vị phụ huynh này…” Lưu Tuệ nhìn chằm chằm Dương Chiêu: “Cô xem em cô đánh con chúng tôi đến mức nào! ?”

Dương Chiêu vẫn nhìn Dương Cẩm Thiên, ánh mắt của cô giống như một người ngoài cuộc, là lạ, không giống tức giận, không giống quan tâm, cũng không giống như là lo âu…

Đó là một kiểu nhìn khách quan, thậm chí còn lạnh lùng đánh giá.

Cuối cùng, cô dường như đoán ra điều gì đó, đứng lên thản nhiên nói với Dương Cẩm Thiên:

“Chị tin em.”

Lưu Tuệ nheo mắt, nhìn Lưu Nguyên, nói: “Nguyên Tử, có đúng cậu ta đánh các con không?”

Lưu Nguyên và Chu Gia trăm miệng như một, nói: “Là cậu ta đánh trước!”

Lưu Tuệ nhìn Dương Chiêu: “Tất cả mọi người đều nói là em cô đánh trước, nhà cô còn muốn nói dối nữa sao?”

Cô giáo Tôn dường như không thể đứng nhìn được nữa, đứng ra nói: “Lưu Tuệ à, trước tiên chị bình tĩnh một chút đi, đừng làm căng quá.”

Lưu Tuệ quay đầu lại trừng mắt: “Nếu cô ta không nói như vậy thì tôi phải làm căng sao!?”

Cuối cùng Dương Chiêu cũng quay đầu nhìn bà ta: “Tôi đã nói gì vậy?”

Lưu Tuệ thấy cô đáp lời, lập tức càng bùng nổ hơn.

“Nói cái gì ư? Cô nói xem mình đã nói gì, cô hỏi em cô cái gì? Đánh người xong phụ huynh không phê bình không dạy dỗ, ngược lại còn dung túng, cô nói xem cô dạy dỗ em cô thế nào?”

Dương Chiêu: “Chị muốn tôi phải giáo dục em tôi thế nào?”

Vóc dáng Lưu Tuệ cao lớn, người cũng khỏe mạnh, hùng hổ nhìn Dương Chiêu: “Trước tiên cô phải chi tiền thuốc men, nửa khuôn mặt Nguyên Tử sưng thế này còn gì, tôi còn phải dẫn thằng bé đến bệnh viện kiểm tra, xảy ra vấn đề gì cô phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

Dương Chiêu suy nghĩ một chút, nói: “Chị có thể đi kiểm tra, tôi cũng có thể chi trả tiền thuốc men.”

Nghe được câu này, Lưu Tuệ cuối cùng cũng hạ hỏa, như có như không liếc nhìn Dương Chiêu.

Dương Chiêu đứng lên, đi tới bên cạnh Dương Cẩm Thiên, hỏi: “Các em đánh nhau ở đâu?”

Dương Cẩm Thiên khẽ nói: “Bên cạnh căn tin.”

Dương Chiêu: “Dẫn chị đến đó.”

Cô vừa nói xong, mọi người trong phòng đều sửng sốt.

Cô giáo Tôn hỏi Dương Chiêu: “Phụ huynh của Dương Cẩm Thiên, cô muốn đi đâu vậy?”

Dương Chiêu nói: “Cô giáoTôn, tôi muốn đi đến nơi bọn chúng đánh nhau xem một chút.”

Lưu Tuệ thấy Dương Chiêu nói như vậy, rất không vui: “Cô còn muốn làm gì nữa, bên căn tin đã tối om rồi.”

Dương Chiêu cầm lấy túi xách, nhìn về phía Lưu Tuệ: “Mười năm trước tôi cũng từng tốt nghiệp trung học ở nơi này. Năm kia kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường Trung học Thực nghiệm, tôi cũng tới tham gia.”

Không ai biết vì sao cô lại nói những lời này, chỉ có cô giáo Tôn hơi hiểu một chút, “À, thật sao? Khéo quá, không ngờ lại là bạn cùng trường với nhau.”

Dương Chiêu tiếp tục: “Nếu như tôi nhớ không lầm, lúc đó xung quanh vùng gần tường vây của tường Trung học Thực nghiệm đều gắn camera.”

Mọi người trong phòng cuối cùng cũng hiểu rõ, sắc mặt Lưu Tuệ trong nháy mắt biến đổi, tâm tình cũng có chút kích động.

“Gì? Cô có ý gì chứ! ? Cô đang bảo chúng tôi nói dối sao?”

Dương Chiêu nhìn bà ta: “Ai là kẻ nói dối, đến lúc đó sẽ biết.” Cô nhìn thoáng qua Dương Cẩm Thiên: “Đi thôi.”

Dương Cẩm Thiên mạnh mẽ gật đầu một cái, “Vâng.”

Cả tối Dương Cẩm Thiên đều lo lắng. Hình ảnh Dương Chiêu ngày hôm qua ngủ say bên cạnh bài kiểm tra luôn hiện lên trong đầu cậu, vì vậy khi Lưu Nguyên đến tìm cậu cậu đã không đồng ý, nên mới đánh nhau.

Cậu rất sợ Dương Chiêu giận cậu, nhưng Dương Chiêu hình như không hề trách gì cậu.

Vừa rồi, trong phòng chỉ có cậu và chị, thực sự là vô cùng bất lợi. Cậu nghe người phụ nữ kia nói về Dương Chiêu, trong lòng hận không thể xông lên tát bà ta mấy cái. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy sự tin tưởng trong đáy mắt Dương Chiêu, cậu cảm thấy trong lòng trào ra niềm hưng phấn.

Dương Cẩm Thiên dẫn Dương Chiêu đi trước.

Lưu Tuệ cúi đầu khẽ nói với Lưu Nguyên: “Nguyên Tử, con đừng sợ, mẹ chắc chắn sẽ khiến nó bị phạt.”

Lưu Nguyên gật đầu, Chu Gia và cậu ta nhìn nhau, nháy nháy mắt rất vui vẻ.

Lưu Nguyên đi sau cùng, lúc ra ngoài mọi người đã nhanh chóng xuống lầu. Cậu ta đi được hai bước, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói khẽ.

“Cậu nhóc…”

Lưu Nguyên sửng sốt quay đầu, thấy ở chỗ rẽ của hành lang có một người đang đứng dựa vào tường.

Trong tay Trần Minh Sinh đang cầm một điếu thuốc, anh biết ở đây là trường học, vì vậy anh cũng không đốt thuốc. Anh cầm điếu thuốc trong tay xoay tới xoay lui.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .